[Kỷ Niệm FanFic] Thanh Xuân Không Có Định Nghĩa Đúng Sai / Chương 2: Trải Qua Sóng Gió và Điểm Dừng Chân Đầy Hy Vọng
[Kỷ Niệm FanFic] Thanh Xuân Không Có Định Nghĩa Đúng Sai
  • Khởi đầu khá thuận lợi, tôi dần triển khai thêm nhiều ý tưởng khác. Những cái tên: Đẹp nhất là ngày gặp anh, Liệu có thể cùng nhau, Cầu hôn 365 lần, Macaron hương vị tình yêu… lần lượt ra đời. Trong quá trình viết, tôi không ít lần trải qua phút giây khóc cười cùng nhân vật. Đôi lúc vì quá nhập tâm, tôi đã khóc “huhu” khi ngồi đánh máy trong sự ngỡ ngàng của mẹ. Mẹ tôi không am hiểu về công nghệ, cũng không được tiếp xúc với những khái niệm: idol, fanfic hay tình yêu nam x nam. Tuy nhiên bà có thể ngồi hàng giờ đồng hồ để nghe tôi luyên thuyên về những chàng trai mà bản thân chỉ được ngắm nhìn qua màn hình điện thoại.
  • Có lần, tôi đã hỏi mẹ:
  • Tôi
    Tôi
    Nếu mẹ nhìn thấy hai người con trai yêu nhau thì sẽ nghĩ gì?
  • Mẹ tôi hỏi lại:
  • Mẹ tôi
    Mẹ tôi
    Sao lạ vậy? Cái này người ta gọi là bê đê phải không?
  • Tôi lắc đầu nhìn mẹ rồi giải thích:
  • Tôi
    Tôi
    Cũng đúng nhưng mà mẹ đừng dùng khái niệm đó nha, phải gọi là những người ở trong cộng đồng LGBT. Họ giống chúng ta thôi, chỉ là xu hướng tình cảm có hơi khác biệt một chút. Nhưng mà họ vẫn sống tốt và cống hiến nhiều thứ đẹp đẽ cho xã hội, mình cần tôn trọng và ủng hộ.
  • Tôi biết mẹ vẫn chưa hiểu lắm về những gì mình nói. Tuy nhiên ngày qua ngày, tư tưởng của mẹ tôi cũng theo đó mà thoáng hơn. Bà bắt đầu thích thú trước câu chuyện “lạ lùng” ấy và yêu thương những người bạn thuộc cộng đồng LGBT thường đến nhà tôi chơi. Bà còn nói:
  • Mẹ tôi
    Mẹ tôi
    Giờ xã hội tiến bộ rồi. Yêu ai cũng được, miễn hạnh phúc.
  • Yên bình như thế khoảng hai năm, fandom nhà tôi bắt đầu xảy ra nhiều biến cố. Phần lớn bộ phận người hâm mộ không còn ủng hộ hai chàng trai của tôi nữa. Lúc ấy tôi rất buồn và hụt hẫng, tôi không tìm được cho mình những cảm hứng sáng tác mới. Tôi dần thấy ngòi bút của mình không còn đủ sức truyền tải tình yêu thương và niềm tin dành cho hai cậu ấy.
  • Cuộc sống chúng ta đôi khi phải chấp nhận đối diện với những thứ không mấy vui vẻ liên tục ập đến. Và tôi đã phải trải qua giai đoạn khủng khiếp đó trong vô vọng. Sự bế tắc trong văn chương, cộng với lịch học dày đặc của năm cuối Đại học nên tôi quyết định tạm ngừng sáng tác một thời gian. Thú thật là tôi muốn từ bỏ hẳn đi nhưng lại không nở.
  • Tầm nửa năm sau, khi tôi đã đủ thời gian tự ngẫm nghĩ về những điều mình làm trong suốt thời gian qua cũng là lúc bản thân đi dần đến trưởng thành. Tôi tự hỏi MewGulf đã làm gì sai mà khiến nhiều người quay lưng như thế?
  • Tôi biết mọi người sẽ không vui khi couple mình yêu thương bắt đầu tập trung vào những hoạt động riêng thay vì tham gia sự kiện, phim ảnh cùng nhau. Nhưng bạn à, idol cũng là con người, họ biết buồn, biết giận, họ cũng cần tự do và quyền thể hiện cảm xúc cá nhân. Từ ngày lựa chọn đồng hành với MewGulf, tôi đã hiểu tất cả mọi thứ điều có hai mặt. Những ý nghĩ tích cực sẽ đến nếu như chúng ta đặt mình vào vị trí của người khác. Nếu bạn bị chỉ trích hay xúc phạm một cách thậm tệ, chắc chắn sẽ đau lòng lắm đúng không? Bản thân tôi đã trả lời được câu hỏi đó. Vậy nên tôi quyết định nhìn cuộc sống một cách đa chiều hơn. Từ những fanfic về MewGulf, vốn từ ngữ, góc nhìn, và văn chương của tôi ngày càng tiến bộ, phong phú. Đây là bước đệm cho ngành nghề tôi theo đuổi sau khi ra trường. Không tồi đúng chứ?
  • Dần dần, tôi không còn đánh đồng giữa thế giới fanfic và đời thường vì hiểu rõ chúng ta khác biệt. Viết fanfic tốt đẹp ở chỗ là dù chúng ta chứng kiến hết thảy những nhiễu loạn của cuộc sống tầm thường, thậm chí nhiều sự thật bị bóp méo, biến dạng thì bản thân mình vẫn tìm được thế giới riêng với muôn vàn niềm vui, hạnh phúc và hy vọng.
  • Tôi quyết định lại viết tiếp câu chuyện về hai chàng trai của mình. Nhưng bạn có tin không, khi mà chưa được bao lâu thì bão tố lần nữa ập đến. Thế có tồi tệ không chứ?
  • Những người tôi yêu thương lại đối diện với những chỉ trích cực kỳ khủng khiếp. Họ là nghệ sĩ, tôi hiểu đây là điều không khỏi tránh khỏi. Nhưng lần này tôi không trốn tránh mà lựa chọn ủng hộ, dành sự tin tưởng, tình yêu thương chân thành từ tận đáy lòng đến MewGulf.
  • Tôi nhớ Mew đã nói:
  • Mew
    Mew
    Nếu một ngày không có Gulf, khi đó em sẽ thấy trống vắng lắm. Bọn em đã cùng nhau trưởng thành đến thời điểm này. Liệu em có khóc không nhỉ?
  • Mew
    Mew
    Tôi ở đây là vì Gulf, tôi không muốn em ấy trải qua những gì tôi đã phải chịu đựng.
  • Gulf cũng từng nói:
  • Gulf
    Gulf
    10 năm nữa em vẫn sẽ là “Nong” của anh ấy, bên cạnh anh, tụi em có thể cùng nhau vượt qua mọi trở ngại.
  • Vậy nên tôi tin rằng đóa hướng dương và mặt trời năm đó vẫn sẽ hỗ trợ nhau để tỏa hương sắc ngào ngạt nhất. Chỉ là cần thêm chút thời gian. Đủ nắng hoa sẽ lại nở. Chúng ta đã có một bông hoa và một mặt trời, vậy hãy đợi gió nổi lên thôi.
  • Niềm tin là thế, nhưng tôi không tránh khỏi việc bản thân bị nói mấy câu đại loại như:
  • Mọi người
    Mọi người
    Mày sai rồi.
  • Mọi người
    Mọi người
    Mày ủng hộ lầm người rồi.
  • Mọi người
    Mọi người
    Từ bỏ đi, họ không có hy vọng đâu.
  • Tôi đã hỏi lại:
  • Tôi
    Tôi
    Tại sao lại từ bỏ? Tại sao tôi phải ép mình quên đi xúc cảm dành cho hai chàng trai tôi đã dùng cả thanh xuân để yêu thương.
  • “Nhân vô thập toàn”, có ai hoàn hảo đâu. Ngay cả bản thân chúng ta cũng không tin tưởng được chính mình kia mà. Tôi muốn mọi người hiểu rằng, hai cậu là thanh xuân, là tín ngưỡng đẹp đẽ nhất của mình. Thanh xuân của tôi không có hai chữ đúng - sai, cũng không có cái gọi là chấp niệm. Nhờ hai cậu mà tôi có thêm nhiều niềm vui trong cuộc sống, có thêm nhiều người chị em tốt luôn bệnh cạnh an ủi, động viên. Nếu ai đó không thích những hành động cuồng nhiệt của tôi, xin hãy lướt qua một cách nhẹ nhàng. Xin hãy cảm thông cho một tuổi trẻ điên cuồng sống trọn vẹn với những khoảnh khắc rực rỡ ấy.
  • Dù tương lai có thế nào tôi vẫn ở đây, nó giống như một lời hứa vững chãi mà không điều gì đủ sức khiến chúng nhạt phai, kể cả thời gian. Waanjai à! Hãy yêu thương bản thân nhiều hơn nhé, vì chỉ khi chúng ta còn tồn tại thì MewGulf mới tồn tại. Tôi muốn khi các anh đứng trên sân khấu, chúng ta sẽ ở bên dưới dùng những tia sáng nhỏ bé góp nhặt để dành tặng họ hào quang. Tôi biết khi thần tượng đau, bạn sẽ khóc vì họ. Tôi biết khi thần tượng tổn thương, bạn sẽ mong muốn tìm liều thuốc để chữa lành. Giấc mộng thanh xuân của chính mình, tôi luôn trân trọng. Thay vì bị những xúc cảm tiêu cực đánh gục, tôi chọn cách âm thầm giữ vững và bảo vệ niềm tin.
  • Trên bầu trời đêm có muôn vàn vì tinh tú, mỗi ngôi sao trên đó giống như một hy vọng tôi muốn gửi đến hai chàng trai của mình.
  • Tôi
    Tôi
    CHỈ MONG NỬA ĐỜI VỀ SAU, THẾ GIỚI SẼ ĐỐI XỬ VỚI CÁC CHÀNG TRAI CỦA TÔI NHẸ NHÀNG THÊM MỘT CHÚT.
  • Tôi viết những dòng tâm sự này bằng tất cả chân thành dành cho thần tượng. Bên cạnh đó, tôi cũng muốn bày tỏ sự ủng hộ hết mình dành cho Lala Novel. Cảm ơn vì nhờ có các bạn mà tôi mới được dịp nói hết tâm tư một cách đường đường chính chính. Lala Novel là nền tảng đầu tiên chấp nhận các tác giả viết thể loại truyện fanfic, đồng nhân, các bạn đi ngược lại với số đông khiến tôi thật sự ngưỡng mộ. Nói không ngoa nếu như so sánh Lala Novel giống như một điểm dừng chân tuyệt vời với đầy đủ dư vị ngọt ngào. Đây là động lực to lớn tiếp thêm ngọn lửa đam mê cho những tác giả như tôi tiếp tục cuộc hành trình với những người mình yêu thương.
  • Tôi sẽ không bao giờ dừng lại bởi vì những điều vặt vãnh ngoài kia. Tôi muốn ngòi bút của mình không chỉ gói gọn ở bộ truyện thứ sáu. Tôi muốn là một trong những người kiên nhẫn chờ đợi ngày các chàng trai mình lần nữa trở lại. Có thể nhiều người nghĩ rằng tôi tham lam, nhưng tôi không muốn tuổi trẻ mình trôi qua một cách vô nghĩa. Tôi thấy mình may mắn khi biết đến LalaNovel, vậy nên tôi đang cố gắng học hỏi và tìm kiếm những ý tưởng mới, chờ cơ hội được hợp tác chính thức với các bạn. Từ đó mang những đứa con tinh thần của mình hiện diện rộng rãi hơn. Lần nữa cảm ơn và trân trọng!
14
Chương 2: Trải Qua Sóng Gió và Điểm Dừng Chân Đầy Hy Vọng